Đôi lúc bận lòng bởi nỗi thắc mắc của bạn, rằng thực ra hạnh phúc là gì và làm thế nào để giữ gìn ý niệm vốn mông lung này? Biết rằng đâu thể đong đếm hay định nghĩa chính xác khái niệm trừu tượng và đa nghĩa như hạnh phúc, như tình yêu. Nhiều người mặc nhiên hạnh phúc là sự đủ đầy về vật chất và thoải mái tinh thần. Thế nhưng dễ gì ta biết đủ khi bản chất con người vốn ích kỷ và tham lam, thường có một lại muốn hai, có năm muốn mười, đã đủ đầy lại muốn thừa mứa, đã yên vui lại muốn phải hoàn hảo. Thi thoảng, bạn bận rộn so bề cuộc sống của mình với người này người kia rồi tính toán nghĩ suy sao cho bằng họ. Có khi mỉa mai người khác còn trầy trật lê lết bên lề cuộc đời mà mình đang tận hưởng an nhàn gấp bội. Cứ nhìn lên ngó xuống nên bạn vừa mệt mỏi vừa bất an. Người ta không xe hơi, không nhà đẹp đâu phải họ đang bất hạnh. Và ngược lại, bạn nhà cao cửa rộng, tiền bạc dư dả, đi du lịch đó đây chắc gì đã hạnh phúc. Điều quan trọng là cảm nhận của mỗi người trong tâm, ta không thể
Anh trở về ngôi nhà của chúng ta, tất cả vẫn như cũ, không có gì xáo trộn. Chỉ có điều ngăn tủ không có quần áo em nên rộng hơn, căn bếp không có em bỗng trở nên hoang lạnh. Có thật là thế, có thật là em đã đi rồi không? Nhớ hôm kia mình cãi nhau, anh đã tát em một cái, bàn tay này đã từng cầm tay em nói bao lời hứa hẹn, bàn tay này đã trao cho em chiếc nhẫn cưới nguyện trọn đời yêu thương, cũng chính bàn tay này khiến em đau đớn. Nhưng em à, em trở nên bướng bỉnh từ bao giờ thế? Ngày yêu nhau em hiền dịu bao nhiêu, thì giờ đây em ngang tàng và khó bảo bấy nhiêu. Em nói anh đã dạy em như thế. Anh dạy em trở nên bướng bỉnh như thế từ bao giờ? Anh nói là anh chỉ ham vui một chút thôi, với anh em vẫn là nhất. Anh nói anh có chơi bời một chút, thì rồi anh cũng sẽ về với mẹ con em. Đàn ông, ai chả thế. Mẹ cũng từng nói với em rồi con gì, rằng hồi xưa bố anh cũng thế, mây gió trăng trời rồi cũng mỏi gối chồn chân. Người đàn bà khôn ngoan là người hiểu được rằng, hết thảy những người đà