Skip to main content

Posts

Hạnh phúc hay không do mình cảm nhận

Đôi lúc bận lòng bởi nỗi thắc mắc của bạn, rằng thực ra hạnh phúc là gì và làm thế nào để giữ gìn ý niệm vốn mông lung này? Biết rằng đâu thể đong đếm hay định nghĩa chính xác khái niệm trừu tượng và đa nghĩa như hạnh phúc, như tình yêu. Nhiều người mặc nhiên hạnh phúc là sự đủ đầy về vật chất và thoải mái tinh thần. Thế nhưng dễ gì ta biết đủ khi bản chất con người vốn ích kỷ và tham lam, thường có một lại muốn hai, có năm muốn mười, đã đủ đầy lại muốn thừa mứa, đã yên vui lại muốn phải hoàn hảo. Thi thoảng, bạn bận rộn so bề cuộc sống của mình với người này người kia rồi tính toán nghĩ suy sao cho bằng họ. Có khi mỉa mai người khác còn trầy trật lê lết bên lề cuộc đời mà mình đang tận hưởng an nhàn gấp bội. Cứ nhìn lên ngó xuống nên bạn vừa mệt mỏi vừa bất an. Người ta không xe hơi, không nhà đẹp đâu phải họ đang bất hạnh. Và ngược lại, bạn nhà cao cửa rộng, tiền bạc dư dả, đi du lịch đó đây chắc gì đã hạnh phúc. Điều quan trọng là cảm nhận của mỗi người trong tâm, ta không thể
Recent posts

"Em, anh sai rồi"

Anh trở về ngôi nhà của chúng ta, tất cả vẫn như cũ, không có gì xáo trộn. Chỉ có điều ngăn tủ không có quần áo em nên rộng hơn, căn bếp không có em bỗng trở nên hoang lạnh. Có thật là thế, có thật là em đã đi rồi không? Nhớ hôm kia mình cãi nhau, anh đã tát em một cái, bàn tay này đã từng cầm tay em nói bao lời hứa hẹn, bàn tay này đã trao cho em chiếc nhẫn cưới nguyện trọn đời yêu thương, cũng chính bàn tay này khiến em đau đớn. Nhưng em à, em trở nên bướng bỉnh từ bao giờ thế? Ngày yêu nhau em hiền dịu bao nhiêu, thì giờ đây em ngang tàng và khó bảo bấy nhiêu. Em nói anh đã dạy em như thế. Anh dạy em trở nên bướng bỉnh như thế từ bao giờ? Anh nói là anh chỉ ham vui một chút thôi, với anh em vẫn là nhất. Anh nói anh có chơi bời một chút, thì rồi anh cũng sẽ về với mẹ con em. Đàn ông, ai chả thế. Mẹ cũng từng nói với em rồi con gì, rằng hồi xưa bố anh cũng thế, mây gió trăng trời rồi cũng mỏi gối chồn chân. Người đàn bà khôn ngoan là người hiểu được rằng, hết thảy những người đà

Đừng trách đàn bà đa nghi mà đàn ông vốn chẳng đem lại sự tin tưởng

Một khi niềm tin của đàn bà với một người đàn ông vụn vỡ, xung quanh họ sẽ chỉ tồn tại những đa nghi. Đừng trách đàn bà lúc này, hãy tự hỏi bản thân đã làm gì khiến họ không thể tin tưởng thêm một lần nữa. Trong tình yêu, đàn bà luôn tìm kiếm sự an toàn Đối với một người đàn bà mà nói, sự tin tưởng trong tình yêu bắt nguồn từ cảm giác an toàn. Hạnh phúc đối với họ là một lời cam kết ngầm: “Anh sẽ không phản bội. Anh sẽ mãi ở đây và yêu em.” Ngay trong thời điểm đó, lời hứa của đàn ông ghim vào trái tim của đàn bà hàng ngàn mũi tên cảm động. Để rồi trong khoảnh khắc ấy, đàn bà thấy được ở tình yêu ấy sự an toàn, họ sẵn sàng mang niềm tin ra để đánh đổi. Thực chất đàn bà rất đơn giản, họ chỉ cần được yêu, thậm chí đôi khi chỉ cần sự ban phát tình yêu một cách thừa thãi, họ cũng cảm thấy đủ mãn nguyện. Mù quáng trong tình yêu khiến đàn bà chắc chắn rằng đàn ông thực hiện được lời hứa ấy. Họ không hề nhận ra rằng, tình yêu dù chân thành đến mấy thì cũng có “chân”. Đến một ngày

Đàn ông lấy vợ để làm gì?

Đó là câu hỏi của một người đàn ông đã có vợ. Chuyện là, cô em gái của tôi có biên một cái status viết về chồng trên trang cá nhân của cô ấy, nguyên văn thế này: “Có một ông chồng chưa bao giờ quên những ngày kỉ niệm. Có một ông chồng vào mỗi bữa cơm, việc đầu tiên là chọn miếng thức ăn nào ngon gắp vào bát vợ. Có một ông chồng luôn tự tay mắc màn mỗi khi đi ngủ, sẵn sàng ra khỏi giường lấy nước khi vợ kêu khát lúc nửa khuya. Có một ông chồng có thể bật dậy giữa đêm bế con đi vệ sinh khi nghe con gọi “mẹ ơi cho con đi tè”…Một người như thế có được gọi là “soái ca” không?” Chia sẻ của cô nhận được rất nhiều lời chúc mừng và ngưỡng mộ của bạn bè về một ông chồng lí tưởng. Nhưng có một người đàn ông đã có vợ, sau khi đọc xong đã chia sẻ bài về trang của mình kèm theo một dòng trạng thái: “Đọc xong, tôi tự hỏi, anh này lấy vợ về làm gì?”. Và tôi thực ra cũng muốn hỏi lại anh ấy: “Thế anh lấy vợ về làm gì?” Chả lẽ chỉ để có người sinh con đẻ cái và hầu hạ mình thôi sao? Tôi vẫn ngh

Khi đàn bà ghen tuông

Người ta thù hằn sát phạt nhau đã đáng sợ, người ta yêu nhau mà hại nhau thì vừa sợ vừa đau lòng. Đã có bao nhiêu cuộc tình, tình yêu không đơm hoa kết quả, mà cuối cùng lại mất mạng vì yêu. Người ta bảo, có yêu mới ghen. Nhưng chắc chẳng ai hạnh phúc vì được “yêu” quá nhiều như thế. Trong tình yêu, không có gì đau đớn hơn bị phản bội. Những chàng trai đã buông lời yêu đương hứa hẹn, rồi bỏ bê người yêu tán tỉnh cô gái khác. Những ông chồng quên trách nhiệm với vợ con, hú hí với tình nhân bên ngoài. Có kẻ thì lén lút, vụng trộm, có kẻ thì trắng trợn công khai. Nhưng dù phản bội dưới hình thức nào cũng làm đối phương đau đớn. Người ta nói, tình yêu không phải là thứ có thể sở hữu, tôi vẫn hoài nghi điều này. Thực ra mình có thể sở hữu, con người ấy, tình yêu ấy là của riêng mình cho đến khi nó thay đổi. Nhiều ý kiến cho rằng, đã không yêu nữa thì thẳng thắn nói ra, “tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng”, chia tay đàng hoàng mà đi cùng tình mới, cứ tay ba tay tư thế tránh làm sa

Dành cả thanh xuân để yêu một người

Dành cả thanh xuân để yêu một người Dành cả một đời để dõi theo nụ cười ai đó Nắng gắt miên man hay bầu trời đầy gió Bước chung đường liệu có gặp được nhau? Dành cả thanh xuân để chịu trọn vẹn nỗi đau Của cảm giác yêu một người không xứng đáng Rồi thời gian cũng lụi dần theo năm tháng Em quen rồi chút đắng chát ở trong tim Dành cả thanh xuân để niềm yêu được lặng im Cho khoảng trời im lìm vào dĩ vãng Một cuộc tình, một bản hòa ca từng lãng mạn Nên buông dần, theo gió mà bay xa Dành cả thanh xuân để nhung nhớ được bao la Để con tim thôi mỗi lần khắc khoải Khi vô tình thấy bóng ai, chợt dừng lại Vội quay đi, chẳng dám nói câu gì. Dành cả thanh xuân để bản thân được chai lì Mặc trái tim cứ ầm ì đau nhói Tuổi thanh xuân cả đời hóa sương khói Cũng bởi vì lỡ trót dại yêu ai Một người con trai... Mãi mãi... Chẳng nắm tay....

Ngày gặp lại nhau sao chẳng nói lời chào?

Ngày gặp lại sao chẳng nói lời chào? Mình đã chọn cho mình một lối đi thật riêng Bỏ những chân tình ngày hôm qua ở lại Bỏ tất thảy những điều từng ngỡ là mãi mãi Bỏ lại ánh mắt ngỡ ngàng chỉ sau một đêm say. Mình như một kẻ hèn chẳng nói cho người hay Lí do mình rời đi, lời tạ từ cho cuộc tình chóng vánh Người ngỡ mình chân thành cho đến khi chỉ thấy những cô quạnh Mình ngỡ chẳng lạc đường cho đến lúc mình chợt ngộ ra... Mình mặc kệ người ở lại cùng với những xót xa Mình mặc kệ nỗi đau người nhận về sau những nhiệt thành người trao đi nhầm chỗ Mình mặc kệ mình khóc thầm vì một tâm hồn loang lổ Giữa dối trá và thật lòng, mình nửa vời,.. người đau. Mình vẫn chẳng an lòng sau ngần ấy tháng năm Khi chạm ánh mắt quen từng thân thương biết mấy Mình né tránh người đi để không ai nhìn thấy Một vùng trời bình yên trong kí ức xa rồi. Tình cờ gặp lại nhau mình né tránh câu chào... Tâm Di